Diễn Đàn CLB Kỹ Năng - Du Khảo
CHÀO MỪNG TẤT CẢ CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI FORUM CLB KỸ NĂNG - DU KHẢO^^

Join the forum, it's quick and easy

Diễn Đàn CLB Kỹ Năng - Du Khảo
CHÀO MỪNG TẤT CẢ CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI FORUM CLB KỸ NĂNG - DU KHẢO^^
Diễn Đàn CLB Kỹ Năng - Du Khảo
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Tâm sự đầu tiên

Go down

Bình Thường Tâm sự đầu tiên

Bài gửi  Khách vi Sat Jul 03, 2010 10:04 pm

Lần đầu tiên viết nhật ký online, hi! nhớ lại hồi nhỏ lần đầu viết có 1 trang nhật ký thôi cũng bị mẹ đọc trộm (dị quá). Năm nay lớp 11 rồi mà nghĩ đi nghĩ lại mình vẫn như đứa con nít. Mấy đứa bằng tuổi mình mà sao chuyện gì nó cũng rành,cái gì nó cũng biết, nghĩ mà tủi cái thân mình. Tự nhỏ tới lớn chuyện gì cũng có ba có mẹ giải quyết. Lúc nào cũng mẹ mẹ. Mình muốn tự thân vận động nhưng lại bị cản trở. Pama lúc nào cũng này nọ, sự thật là cũng vì lo lắng cho mình nhưng chính vì cái đó nên bây h mình mới ngu ngu đần đần thế này. Mình ước chi pama rộng rãi cho mình 1 chút, đừng bắt mình lúc nào cũng phải báo cáo lúc đi ra ngoài, đừng hỏi mình đi với ai, làm việc gì, đi có lâu ko. Đôi khi nghe ai đó rủ rê cũng muốn đi lắm nhưng lại ngại xin. Mà ko đi thì mọi người lại trách....Ôi cái thân tôi. Còn chưa kể đến những rắc rối xung quanh, mình nhớ ko sai thì rắc rối chưa bao giờ cách xa mình nữa bước. Cứ như nó là bạn của mình giống như những gì mà Lenka đã hát trong bài Trouble is a friend ấy. Vẫn là bạn bè, gia đình, học tập, và đặc biệt là bản thân mình. Bạn bè ôi bạn với bè, nó đối xử với mình ko thể tệ hơn, mình thì luôn nghĩ cho tụi nó nhưng nó chả biết cái đéo gì hết đến h mình vẫn hận nó lắm. Vì nó mà bây h mình mới như thế này, ích kỹ, độc đoán....mình nhớ lại 1 câu trong sách Ngữ Văn lớp 9 nghĩ sao thấy nó đúng quá "Cái bản tính tốt đẹp của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau, ích kỷ che lấp mắt.". Còn gia đình, người ngoài ai cũng tưởng gia đình mình là 1 ví dụ của gia đình hạnh phúc nhưng ai đâu ngờ trong cái gia đình có những chuyện mà người ra ko thể ngờ tới. Bản thân mình đây cũng bị sock nhiều tập nữa là. Mình thương mẹ và ghét ba vì những gì papa đã làm từ khi chị mình còn chưa sinh ra cho đến tận bây giờ, nhiều lúc thấy mẹ kể lại với giọt nước mắt mà mình......buồn lắm, chưa kể mấy mụ O hầm hồ nhưng vẫn rất thương mình dù có những lúc tưởng chừng ko nhìn mặt nhau. Gia đinh này, ko cả đại gia đình 6 anh chị e của họ Nguyễn, có lúc mình yêu nhất trên trời còn có lúc mình cũng ước rằng mình đầu thai vào nhà khác chỉ vì sự quan tâm và sự ghen ghét nó cứ xen lẫn làm mình lú lẫn ko biết là yêu hay hận. Cuộc đời trớ trêu quá mà. Chuyện trường lớp năm nào mình cũng dính dáng ko biết bao nhiêu là vụ. Hiện tại, mình sợ phải tới trường tới lớp. Ở đó như địa ngục với những điều vô lý hết mức. Học hành ko giỏi lại bị nổi tiếng bất đắc dĩ trong trường làm mình sợ, ai biết được đâu...vẫn chỉ có mình chịu đựng mà thôi. Mình cố gắng nhưng lại bị vùi lấp, mình đứng dậy nhưng lại bị xô ngã.......Đau.......nhưng vẫn buồn nhất là mình. Mình ko biết mình là ai trong cái thế giới này, mình muốn cái gì, mình đang sống vì ai. Mình bực bội vì cái tính của mình, ko biết là tốt hay xấu nữa. Mình như lạc vào mê cung trong chính suy nghĩ của mình. Somebody help me???. Mình chỉ mong mình tìm được phương hướng cho bản thân, biết được con người mình như thế nào. Mình ko muốn sống 2 mặt, thật xấu hổ khi phải giả tạo. Outside I'm masquerading and Inside my hope is fading. Mình ước sẽ có 1 người luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu những điều thầm kín của mình. Đơn giản chỉ là bạn bè thôi, mình ko muốn đi xa hơn vì đối với mình chuyện yêu đương làm mình mất ngủ. Thật ra mình sợ những gì gọi là đau buồn của tình yêu, cực kỳ sợ bởi vậy bây giờ vẫn chưa có First Love. Nhưng nói thật khi nhìn những cặp khác mình cũng tủi lắm. Nhưng thôi là lỗ còn hơn khổ. Mình còn mong mình sẽ trưởng thành thật sự để có thể làm những gì mình muốn, ăn những thứ mình thích, đi tới những nơi mình muốn đến. Cuộc sống bây giờ với mình thật khó khăn, mọi người nhìn mình với vè bề ngoài và cho đó là con người của mình nhưng đâu biết được mình là con người sống nội tâm. Nhưng gì bên ngoài ko nói lên được tất cả. Ôi, nhưng cánh đồng đang hiện ra trước mắt, đó là ước mơ của mình. Về quê, chăn trâu, làm đồng...tuy vất vả nhưng lại thoải mái về tinh thần....Thôi, đi mơ đây, cũng muốn nói nhiều nữa nhưng ko dám vì sợ tối nay lại ngủ ko được.
3/7/2010, Mai thi đại học rồi, chúc mọi người thi tốt. Yêu ckd.........
Anonymous
Khách vi
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết